Bạn đang xem bài viết Top những bài thơ lục bát tuyệt nhất tại Neu-edutop.edu.vn bạn có thể truy cập nhanh thông tin cần thiết tại phần mục lục bài viết phía dưới.
Bài thơ lục bát là một trong những thể thơ được yêu thích và sử dụng phổ biến trong văn học Việt Nam từ xưa đến nay. Với cách trình bày đặc trưng của mình, bài thơ lục bát mang đến sức hút riêng và đầy tinh tế. Việc thi bài thơ lục bát cần phải có kiên nhẫn, tinh tế và khéo léo để có thể tạo ra một bài thơ đẹp và ấn tượng. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng nhau điểm qua top những bài thơ lục bát tuyệt nhất trong văn học Việt Nam để cảm nhận những tinh hoa nghệ thuật của loại thể thơ này.
Có thể bạn đang chán các bài hát quen thuộc, không thích lướt facebook, zalo để đọc tin tức và chỉ muốn tìm một thứ gì đó mới mẻ để đọc và chìm đắm trong những vần thơ bay bổng xen kẽ sự mộc mạc giản dị. Bạn biết đấy thơ ca Việt Nam rất phong phú và có các cách gieo vần khác nhau cho các bài thơ. Một trong số đó là thể thơ lục bát được rất nhiều các bạn độc giả đón nhận như một món ăn tinh thần không thể thiếu.
Để các bạn độc giả không phải mất thời gian sưu tầm những bài thơ lục bát Neu-edutop.edu.vn.vn đã tổng hợp giúp các bạn, mời các bạn đón đọc và cảm nhận nhé.
Thơ lục bát về quê hương
Bài thơ số 1: Quê hương (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)
Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu siêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi
Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
Bài thơ số 2: Quê Hương Nỗi Nhớ (Tác giả: Hoàng Thanh Tâm)
Trở về tìm mái nhà quê
Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa
Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa
Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho
Tìm đàn trâu với con đò
Áo bà ba mẹ câu hò trên sông
Nón lá nghiêng nắng nước ròng
Miền quê khó nhọc con còng con cua
Lục bình tim tím mùa mưa
Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo
Khói lên cháy bếp nhà nghèo
Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi
Heo gà chạy ngược chạy xuôi
Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê
Cánh cò trắng xóa vọng về
Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên
Đậm đà ký ức giao duyên
Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao
Con dù biền biệt phương nào
Quê hương một dạ dạt dào khó phai.
Bài thơ số 3: Bài thơ lục bát Miền Quê (Tác giả: Đức Trung)
Quê hương xa cách phương trời
Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng.
Đêm ngày hết nhớ lại mong
Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..!
Nhớ chiều ra ngắm biển khơi
Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào?
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Đường xa vạn dặm nôn nao nhớ thầm.
Mẹ cha xa cách bao năm
Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao.
Tuổi thơ – kỷ niệm dạt dào
Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn.
Nhớ quê lòng dạ bồn chồn
Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn… xa nhà.
Quê hương – hai tiếng thiết tha
Còn in ký ức đậm đà yêu thương…
Tuổi thơ cắp sách đến trường
Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời.
Nhớ về quê mẹ yêu ơi!
Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim.
Bài thơ số 4: Bài Yêu Lắm Quê Hương (Tác giả: Hoàng Thanh Tâm)
Em yêu từng sợi nắng cong
Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò
Em yêu chao liệng cánh cò
Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm
Em yêu khói bếp vương vương
Xám màu mái lá mấy tầng mây cao
Em yêu mơ ước đủ màu
Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua
Em yêu câu hát ơi à
Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa
Em yêu cánh võng đong đưa
Cánh diều no gió chiều chưa muốn về
Đàn trâu thong thả đường đê
Chon von lá hát vọng về cỏ lau
Trăng lên lốm đốm hạt sao
Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên
Em đi cuối đất cùng miền
Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân.
Bài thơ số 5: Bài Quê Hương Qua Lời Mẹ Kể (Tác giả: Công Vinh)
Con nghe Mẹ kể ngày xưa,
Quê hương của Mẹ, mỗi trưa nắng hè.
Bình yên những mái tranh che,
Sông Thu in bóng luỹ tre ven làng.
Quê hương hai tiếng dịu dàng,
Mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng trong con.
Làm trai, chữ hiếu chưa tròn
Quê Cha, đất Tổ, mỏi mòn thiệt hơn.
Ngày xưa, Mẹ kể nguồn cơn,
Quê hương của Mẹ, đã hơn mươi đời.
Sông Thu, một thuở thiếu thời,
Chiến tranh, Mẹ phải xa rời quê hương.
Miền trung chín nhớ, mười thương
Con như cánh Nhạn, lạc đường lẽ loi.
Sông Thu bên lỡ, bên bồi
Quê hương in dấu, một đời Mẹ Cha.
Con chưa về lại quê nhà,
Nên đâu biết được, đường xa hay gần?
Lòng con day dứt, băn khoăn
Nữa đời tóc đã pha dần màu sương.
Bao giờ về lại quê hương
Để xem Vĩnh Điện, An Tường là đâu?
Sông Thu xanh thẫm một màu
Bãi bồi cùng những ruộng dâu, nong tằm.
Bây chừ, Mẹ đã yên nằm
Lấy ai dìu dắt về thăm quê nhà
Đời con rồi cũng sẽ qua,
Quê hương rồi cũng chỉ là giấc mơ.
Quê hương đẹp tựa vần thơ
Sông Thu với những bến bờ yêu thương.
Dù cho xa cách dặm trường,
Lòng con vẫn mãi vấn vương Thu Bồn…
Bài thơ số 6: Bài Quê Hương Thanh Bình (Tác giả: Lãng Du Khách)
Cảnh quê bình dị khiêm nhường
Mà sao quá đỗi thân thương với đời
Trưa hè vọng tiếng ru hời
Đong đầy thương mến trong lời mẹ ru
Chiều tà tiếng sáo vi vu
Mênh mang trời đất lãng du thanh bình
Người quê mộc mạc chân tình
Cùng nhau đùm bọc hết mình đói no
Đồng quê mỏi rã cánh cò
Cho ta hạt gạo thơm tho nuôi người
Dân quê rạng rỡ nụ cười
Yêu thương đùm bọc lòng người thiện chân
Bản tính vốn rất chuyên cần
Hăng say lao động gian truân chẳng sờn
Cùng nhau xây dựng giang sơn
Để cho cuộc sống đẹp hơn với đời
Cảnh quê xanh thắm tuyệt vời
Thân thương gắn bó với đời dân quê
Bình dị mà vẫn đam mê
Đó là nơi chốn ta về ai ơi.
Bài thơ số 7: Bài thơ lục bát Tình Quê (Tác giả: Hoa Lục Bình)
Em là vậy một loài hoa mộc mạc
Vẫn lặng thầm trôi dạt tháng ngày qua
Không kiêu sa không hương sắc mặn mà
Màu tim tím đậm đà trên quê ngoại
Lá buốt xanh sắc màu duyên con gái
Nhụy vàng ươm ngơ ngẩn mãi hồn tôi
Tím thủy chung cho lòng chợt bồi hồi
Hương nhè nhẹ khi màn đêm giăng lối
Thương thân em cả một đời trôi nổi
Mãi lênh đênh không mõi bước sông hồ
Đời bềnh bồng xuôi con nước nhấp nhô
Mặc ngày tháng đẩy xô theo sóng bạc
Cả đời em là nỗi buồn man mác
Sống cô đơn trong khao khát đợi chờ
Nhìn bầu trời bằng đôi mắt ước mơ
Cho hương sắc lững lờ trôi xa mãi
Bởi tên em chỉ là loài hoa dại
Hương Lục Bình còn đọng mãi trong tôi.
Bài số 8: Bài Quê Hương Ngọt Ngào (Tác giả: Anh Dung Dung)
Quê hương nơi ấy xa mờ
Bình yên trong những câu thơ ngọt ngào.
Cánh cò đắm đuối nghiêng chao
Hương sen dìu dịu đọng vào lời ru.
Chợt nghe một tiếng chim gù
Lao xao đồng lúa mùa thu chín vàng.
Con đò lả lướt sang ngang,
Triền đê bay lượn mênh mang cánh diều.
Thoảng nghe trong gió phiêu diêu,
Sáo ai đổ tiếng trời chiều bâng khuâng.
Sao nghe lòng cứ lâng lâng,
Nhìn sang bên ấy một vầng trăng tươi.
Dấu sau vành nón nụ cười,
Duyên duyên má thắm xinh tươi mắt huyền.
Bàn chân đi khắp mọi miền
Quê nhà hai tiếng thiêng liêng trong lòng.
Bài thơ số 9: Bài Quê Hương (Tác giả: Đức Trung)
Quê hương xa cách phương trời
Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng.
Đêm ngày hết nhớ lại mong
Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..!
Nhớ chiều ra ngắm biển khơi
Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào?
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Đường xa vạn dặm nôn nao nhớ thầm.
Mẹ cha xa cách bao năm
Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao.
Tuổi thơ – kỷ niệm dạt dào
Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn.
Nhớ quê lòng dạ bồn chồn
Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn… xa nhà.
Quê hương – hai tiếng thiết tha
Còn in ký ức đậm đà yêu thương…
Tuổi thơ cắp sách đến trường
Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời.
Nhớ về quê mẹ yêu ơi!
Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim.
Thơ lục bát về thầy cô
Bài thơ số 1 (Tác giả: Nguyễn Thành Diệu)
Mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam
Tưng bừng lễ hội trên toàn nước ta
Phút giây tình nghĩa gọi là
Vui mừng kính tặng quà hoa Cô Thầy.
Nhớ công bền bĩ hăng say
Nhiều năm khó nhọc miệt mài cần chuyên
Hằng đêm thao thức bên đèn
Từng trang giáo án ngẫm nghiền cho thông.
Bằng kho kiến thức nằm lòng
Kiên trì giảng dạy nào mong đáp đền
Trong giờ lên lớp thường khuyên
Học trò tu dưỡng luyện rèn đức tâm.
Âm thầm phấn đấu từng năm
Bồi vun thế hệ ươm mầm tương lai
Chân thành xin chúc Cô Thầy
Bình an hạnh phúc ngập đầy niềm vui.
Bài thơ số 2: Mãi tri ân công ơn thầy cô (Tác giả: Hạnh Kim)
Đã hơn 30 năm qua
Sao em cứ ngỡ như là mới đây
Âm vang lời dạy Cô Thầy
Vẫn còn đọng mãi đến ngày hôm nay
Nhớ hồi còn bé thơ ngây
Đến khi rời ghế chia tay lớp, trường
Kỉ niệm sao mãi vấn vương
Thầy Cô giảng dạy tận tường, tận tâm
Khắc sâu trong dạ bao năm
Công ơn trời biển ươm nhân cho đời
Thầy Cô khổ nhọc mãi thôi
Cố công bồi đắp mầm chồi tương lai
Mỗi năm qua bấy nhân tài
Con đường kiến thức nối dài về sau
Ơn Thầy Cô trả làm sao?
Tri ân mãi mãi ơn sâu cả đời
Hôm nay viết vội vần thơ
Bao năm tình nghĩa bấy lời yêu thương
Chúc Thầy Cô ngày Hiến Chương
Trường tồn cao quý giảng đường giáo viên
Kính Thầy Cô mãi an nhiên
Sống vui, dạy tốt, vạn niềm hân hoan
Kính Cô Thầy khoẻ, bình an
Nghề nghiệp thăng tiến ngập tràn niềm vui…
Bài thơ số 3: Thơ lục bát mừng ngày 20-11 (Tác giả: Tuyết Nguyễn)
Nhân ngày nhà giáo hôm nay
Xin dâng lời chúc đến thầy và cô
Tâm tư gởi những vần thơ
Chúc thầy cô trọn ước mơ trồng người
Thầy cô luôn nở nụ cười
Niềm vui kiến thức trao dồi học sinh
Hành trang là tấm chân tình
Thầy cô gởi cả đời mình vào đây
Ước mơ, hạnh phúc mỗi ngày
Thấy trò ngoan giỏi vâng lời mẹ cha
Tương lai trò cố vươn xa
Thành người tài giỏi ấy là thầy vui
Chúc thầy cô khắp nơi nơi
Luôn nhiều sức khỏe niềm vui dạt dào
Để lòng thầy trọn ước ao
Trò ơi xin khắc nghi vào trong tim
Những lời thầy đã răn khuyên
Đừng quên cố gắng trở nên đức tài…
Bài thơ số 4: Nhớ ơn thầy cô giáo (Tác giả: Lê Việt Thắng)
Nhìn con chữ nét cong nét thẳng
Ơn thầy cô uốn nắn ngày thơ
Bắt đầu từ chữ i tờ,
Cầm chưa quen bút cứng đờ bàn tay.
Nay đã sắp đến ngày nhà giáo
Tuổi xế chiều nhớ đạo học trò
Công ơn giáo dưỡng thầy cô,
Em xin ghi khắc từng giờ từng giây.
Em nhớ mãi cái ngày sơ tán
Lớp học là cái lán giữa đồng
Xung quanh ruộng lúa mênh mông,
Những ngày mưa úng đường không thể vào.
Thầy cô giáo nghẹn ngào rơi lệ
Thương chúng em như thể con mình
È lưng để cõng học sinh,
Đứng trên bục giảng thân hình bùn hôi.
Nay em viết đôi lời cảm tạ
Công thầy cô vất vả đắp xây
Dạy bảo điều tốt lời hay,
Cho bao thế hệ ngày ngày rạng danh!
Bài thơ số 5: Nhớ thầy xưa (Tác giả: Nguyễn Nhơn)
Nhớ ngày xa xưa ấy
Tuổi thơ tôi đến trường
Mẹ dỗ dành khuyên mãi
“Con vào lớp, mẹ thương”!
Trường xưa mái lợp tôn
Sáu, bảy phòng thôi nhé
Thầy dạy tôi không trẻ
Đã năm mươi tuổi rồi
Thầy chỉ chổ tôi ngồi
Ngay đầu bàn phía trước
Chổ này con ngồi được
Con nhỏ nhất lớp mà
Ngày đầu tiên đi học
Lòng cứ mãi lo xa
Mong thời gian chóng qua
Được về nhà với mẹ
Thời gian sao lâu thế
Không chạy lẹ dùm ta
Ngồi yên ôi khó quá
Mấy giờ liền rồi nha.
Hai tiết học trôi qua
Giờ ra chơi cũng đến
Tiếng trống trường đã điểm
Cả lớp cùng đi ra
Thầy bảo : “các em à
Ra chơi đừng chạy nhảy,
Đừng leo trèo, té đấy
Hãy nhớ lời thầy nha !
Ngày xưa ấy đã xa
Năm mươi năm có lẽ
Tôi giờ không còn trẻ
Mái đầu cũng dần phai
Hôm nay ngồi nhớ lại
Ngày đầu tiên đến trường
Nhớ thầy tôi ngày ấy
Với tấm lòng luyến thương!
Bài thơ số 6: Ơn thầy
Ơn Thầy đã học ví Người sanh
Sách dạy lời răn sẽ để hành
Mãi chắc tinh thần suy phải lẹ
Luôn bền thể xác nghĩ càng lanh
Bình tâm dạ sáng không màn dỗ
Thoã trí lòng an chẳng ngại dành
Vững bước trong đời thân chỉ lợi
Chu toàn việc cả mới tròn danh.
Bài thơ số 7: Đò đưa thầm lặng (Tác giả: Ngô Quang Trung)
Một đời thầm lặng đò đưa
Lời thầy cô dạy nét xưa giữ gìn
Dù cho thời đại văn minh
Mãi luôn trân trọng nghĩa tình thế thôi
Qua sông ai đã xa rồi
Còn ai có nhớ cái thời xa xưa
Dù cho đi sớm về trưa
Lòng luôn tin tưởng say sưa trồng người
Công ơn biển rộng cao vời
Dạy bao thế hệ thành người giỏi giang
Thầy cô dù có gian nan
Vẫn luôn kiên định sẵn sàng lòng son
Mặc cho nước chảy non mòn
Một đời lặng lẽ héo mòn tuổi xuân
Bao phen sóng gió trầm luân
Ươm mầm đât nước vươn tầm trời xanh.
Bài thơ số 8: Sông ân (Tác giả: Trà Thơ)
Một đời chở nặng phù sa
Chắt chiu bồi đắp đậm đà lòng nhân
Trong từng nét bút ân cần
Lớp theo chân bước bao lần tiễn đưa
Lặng lờ mải miết bến xưa
Đôi khi bão táp gió mưa mặc lòng
Đời thầy tựa một dòng sông
Âm thầm xuôi ngược bao công cùng trò
Trồng người nghiệp chọn trĩu lo
Vẫn tràn khó nhọc quanh co nẻo đời
Dặn lòng nhiệt huyết chẳng vơi
Góp công khai sáng tâm ngời lòng son
Nghĩa ân thầy chất bằng non
Dẫu qua năm tháng mãi còn nặng mang
Xin gom một áng trăng vàng
Góp thêm tâm sáng mênh mang cùng thầy.
Bài thơ số 9: Kính gửi cô thầy (Tác giả: Trương Thanh Sơn)
Đôi dòng kính gủi đến cô thầy
Nhớ thuở còn thơ tuổi dại ngây
Mỗi chữ gò chăm từng nét viết
Câu vần hướng dẫn ý văn hay
Dìu đưa mở trí hồn trong sáng
Dạy dỗ khai đời dạ thẳng ngay
Ủ giống ươm mầm bao thế hệ
Lời nao tỏ hết nghĩa ơn này
Lời nao diễn đạt mối ơn này
Những tháng ngày vun đắp nặng dày
Để vạn đầu xanh ngời ước vọng
Cho ngàn lóp trẻ vút đường bay
Từng câu súc tích trong lời giảng
Mỗi chữ hàm bao ý nguyện đầy
Non nhà rạng rỡ trên hoàn vũ
Chẳng sá chi công sức miệt mài
Quyết trọn dâng công sức giũa mài
Nâng tầm thế hệ sáng tương lai
Trong lời dạy lắng sâu tâm huyết
Mỗi tiếng truyền son sắt dựng xây
Rồi mai những cánh bàng tung vút
Thỏa chí tang bồng giữa nắng mai
Xây nền thịnh trị đời no ấm
Nhớ mãi công thầy buổi sáng khai.
Bài thơ số 10: Ngày xưa đi học (Tác giả: Sinh Hoàng)
Làng tôi nghèo nàn cách trở ngăn sông
Mái trường đơn sơ tranh tre nứa lá
Lủ học trò nghèò áo quần đùm vá
Ngày lại ngày qua hối hã đến trường
Thương quý thầy cô một nắng hai sương
Phía bên kia sông qua đây lên lớp
Dòng sông rộng mịt mùng sóng nước
Con đò ngang như chiếc lá băng sông
Thương lũ học trò nào quản mưa giông
Phấn trắng bảng đen rèn từng con chữ
Quê nghèo nghèo lắm bốn mùa khoai củ̃
Thầy, Cô, học trò có đủ nuôi nhau !
Khói lữa chiến tranh đời lắm cơ cầu
Lữa thiêu hết rồi ngôi trường yêu dấu
Làng xóm tang thương bốn phương ly tán
Thầy, cô, học trò tan tác lìa nhau
Thời gian trôi nhanh mấy chục năm sau
Lũ học trò nghèo đã thành người lớn
Dòng đời nỗi trôi bốn phương tám hướng
Thầy cô có còn, tóc bạc lưng còng ?!
Nỗi nhớ quê xưa canh cánh trong lòng
Hình ảnh khôn phai thầy, cô ngày trước
Xin được một lần cho tôi điều ước
Thăm lại Cô, Thầy muôn thưở nhớ ơn.
Bài thơ số 11: Chuyến đò tri thức (Tác giả: Sinh Hoàng)
Một chiếc đò ngang ở bến sông
Đưa người sang những tháng năm ròng
Đò đưa chở nặng nguồn đạo lý
Qua dòng sông tri thức mênh mông
Cặm cụi nghiệp đò vui đưa đón
Chẳng quản mưa dồn với gió dông
An phận nghiệp đò bao gian khó
Chở niềm vui con nước lớn ròng
Đời người ai cũng học thầy cô
Khai tâm mở trí tự ngày thơ
Vất vã cầm tay rèn chữ viết
Vần ngược, vần xuôi những i…tờ
Chập chững đầu tiên lớp vở lòng
Cấp một, hai, ba,đại học xong
Công thành danh toại hay dang dở
Nhớ lại trường xưa mãi chạnh lòng
Ở đây còn đó những thầy cô
Tóc đã bạc thêm mắt đã mờ
Vẫn còn nặng nỗi bao tâm huyết
Vun đắp cho đời vạn ước mơ
Học trò lớp lớp mãi đi qua
Bến sông trơ lại con đò già
Mặc gió mưa dầm sông chảy xiết
Vẫn vững tay chèo nặng thiết tha.
Bài thơ số 12: Ơn thầy cô (Tác giả: Quyên Lý)
Tháng mười một, hai mươi rồi nhỉ
Chúc thầy cô chăm chỉ qua sông
Lái đò tri thức vun trồng
Ươm trồi non … lớn … gắng công miệt mài
Xin kính tặng hoa nhài, hoa cúc
Chúc thầy cô hạnh phúc vui tươi
Trăm năm vun xới trồng người
Trên môi rạng rỡ nụ cười hân hoan
Thầy cô giảng trò ngoan gắng sức
Học hành chăm mới thực hăng say
Vượt qua gian khó bao ngày
Tương lai rộng mở mai này bay cao
Những lời giảng ngọt ngào ấm áp
Vượt qua ngàn bão táp phong ba
Yêu thương gửi lại làm quà
Luôn theo trò nhỏ vươn xa mãi này
Nay kỷ niệm của ngày nhà giáo
Tặng thầy cô tràng pháo tay giòn
Cô thầy vượt biển trèo non
Vẫn vui tâm huyết, lòng son với nghề
Các miền quê thầy cô yêu dấu
Vẫn luôn là phấn đấu vươn lên
Giữ gìn sức khỏe vững bền
Dắt dìu trò khó … vượt trên chính mình.
Hôm nay đó chân tình cảm tạ
Ơn cô thầy vô giá … trùng khơi
Miệt mài chăm chỉ trồng người
Chúc thầy cô mãi nhoẻn cười thật tươi..!
Bài thơ số 13: Nhớ thầy cô 20/11 (Tác giả: Lan Ngọc)
Em còn nhớ ngày này năm ấy
Không thuộc bài toàn thấy zêrô
Thế là em bị thầy cô
Phao câu bắt chổng quất zô mấy hèo
Trưa hôm đó bèo nhèo thấy thảm
Mẹ ba kêu bị cảm (sốt) hả con
Dạ không !trời nắng mỏi mòn
Có đâu dám nói con không thuộc bài
Và cứ thế miệt mài học vẹt
Xếp hạng nào củng bét lớp luôn
Đến ngày họp phụ huynh buồn
Hoa mông lại nở ….mắt tuôn lệ nhòa
Nay trở lại thăm nhà trường củ
Lão phượng già ủ rủ không vui
Hỏi thăm mới thấy bùi ngùi
Thầy cô năm ấy đã lui về vườn.
Bài thơ số 14: Tri ân thầy cô (Tác giả: Mai Ngọc Thoan)
Ai từng đã qua đò tri thức
Ghi tạc lòng sức lực thầy cô
Những người chèo lái con đò
Chở ta đi đến bến bờ tương lai…!
Bao thế hệ hiền tài Đất nước
Nhờ luyện rèn có được hôm nay
Làm sao quên những tháng ngày
Rơi rơi bụi phấn tóc thầy bạc thêm
Không quản ngại ngày đêm, mưa nắng
Nghề giáo nghèo cũng chẳng nề chi
Thầy cô quên cả xuân thì
Vùng sâu Hải đảo vẫn đi trồng người
Gieo cái chữ cho đời tươi sáng
Đó cũng là ý Đảng lòng Dân
Nhớ ngày Nhà Giáo tri ân
Viết câu văn vần cảm tạ Thầy Cô!
Bài thơ số 15: Tri ân thầy cô 20-11 (Tác giả: Phạm Huy Hùng)
Hiền tài nguyên khí quốc gia
Trăm năm lợi ích chúng ta trồng người
Ngày nhà giáo muôn nơi náo nhiệt
Mừng hiến chương đất Việt muôn hoa
Ơn đền nghĩa trả thầy cô
Công lao chấp cánh ước mơ vào đời
Ai cũng có một thời đến lớp
Mái trường vui anh trước em sau
Thầy cô dạy dỗ từng câu
Nên người cũng bởi buổi đầu học sinh
Vui đến lớp tận tình thầy giảng
Lời cô khuyên nghĩa nặng đâu quên
Trau dồi kiến thức vững bền
Tiếp thu khoa học ở trên giảng đường
Bụi phấn trắng còn vương trên bục
Tháng năm dài tóc bạc thầy cô
Cho em biết mấy ước mơ
Nghĩa tình ơn trọng ngày giờ khắc tâm
Nên người nhớ tháng năm học tập
Có thành công trên khắp nẻo đường
Yêu sao trường cũ mến thương
Thầy cô chắp cánh con đường ta đi
Thời đổi mới cao phi hồng nhạn
Cánh chim trời bay tản muôn nơi
Vó câu tung bốn phương trời
Công thành danh toại nhớ thời còn thơ.
Lời nhắc nhở thầy cô nhớ mãi
Để cho đời ra trái quả ngon
Trăm năm sự nghiệp sắt son
Trồng người lời Bác vẫn còn sáng soi.
Bài thơ số 16: THẦY ƠI! (Tác giả: My Văn)
Tháng với ngày cứ lặng lẽ trôi xa
Ngỡ như mới vừa hôm qua thầy nhỉ
Thầy đã già? Con chưa từng dám nghĩ
Tóc bạc chỉ là bụi phấn vương thôi
Con vẫn còn bé dại lắm thầy ơi !
Muốn trở về miệt mài bên trang giấy
Về một thời được ân cần chỉ dậy
Thương cánh cò bay từ khúc ca dao
Những câu thơ thầy từng đọc hôm nào
Vẫn bên con trong bộn bề cuộc sống
Đò bao chuyến qua sông dài bể rộng
Gặp lại thầy trò cũ chẳng nhận ra
Phấn ngừng rơi trên bục giảng nhạt nhòa
Sân trường vắng thiếu tiếng thầy trên lớp
Ve vẫn nhắc mỗi mùa hè phượng rợp
Giọt nắng nào thầy thắp triệu ước mơ.
Bài thơ số 17: Cảm ơn người (Tác giả: Phạm Hùng)
Ơn dạy dỗ chưa ngày con đền trả
Như bóng chim, tựa tăm cá xuôi dòng
Dẫu biết Thày cũng chẳng đợi, hay mong
Nhưng con trẻ thấy trong lòng có lỗi.
Gom câu chữ vài dòng con viết vội
Cảm ơn Người…đã sớm, tối chăm lo
Nghiệp trồng Nhân, công khó nhọc đưa đò
Để lớp lớp những học trò thành đạt.
Người mang đến một tình thương bát ngát
Kệ thời gian không úa nhạt, phai màu
Với học trò chẳng tính toán chi đâu
Để rồi được…trắng mái đầu…bụi phấn!
Nào cứ phải cho đi rồi để nhận
Thấy trẻ thơ tinh tấn đổ lệ mừng
Con với Thày âu cũng chỉ người dưng
Sao dạy dỗ Người chưa từng ngần ngại?
Ơn nghĩa đó nguyện còn ghi, khắc mãi
Cảm ơn Người…trẻ dại gửi tri ân!
Một vài câu nghờ nghệch ghép văn vần
Chúc Thày mãi cùng người thân mạnh khỏe!
Thơ lục bát hay nhất về tình yêu
Bài thơ số 1: Lục bát yêu
Nắng nung cháy cả trời trưa
Nắng gay nắng gắt gọi mưa tắm trời
Tình tôi cháy cả một đời
Nung em tan chảy trong vời vợi mê
Xin em đừng rớt lời thề
Tình kia lạc mất lối về chênh chao
Bầu trời muôn vạn ánh sao
Tìm trong đáy sáng ngôi nào cháy tôi!?
Bài thơ số 2: Em gọi trăng tình
Em gọi trăng mòn cổ thụ
Gọi anh lạc giọng gió ngàn
Em gọi sương sương hóa khói
Em gọi tình tình đi hoang
Em gọi trăng ngã vào em
Trăng hôn bờ môi khát ướt
Em gọi anh từ kiếp trước
Mà anh còn khuất chân mây
Em gọi trăng vào ly rượu
Em uống em uống cho say
Em say em mơ em ngủ
Mơ anh về ôm tay đầy
Em gọi trăng làm tấm áo
Che em mờ ảo liêu trai
Em thành hồ ly quyến dụ
Cho anh cởi áo trăng bay
Em gọi trăng về trên mắt
Đọng trên giọt lệ khóe mi
Ôi tình yêu trò cút bắt
Em khóc trăng rơi lâm ly
Yêu ai đâu hề có tội
Nhưng yêu mà chẳng được yêu
Em khóc trăng vàng nông nỗi
Em gọi trăng trong cô liêu
Em gọi trăng mòn cổ thụ
Gọi anh lạc giọng gió ngàn
Em gọi sương sương hóa khói
Em gọi tình tình đi hoang
Em gọi quỳnh đêm hương tỏa
Ru em quên mộng trăng vàng
Bài thơ số 3: Lục bát tìm anh
Em tìm hạnh phúc dài lâu
Nhờ nương nguyệt lão nối cầu hợp duyên
Gió đưa nước chảy xuôi thuyền
Trỗi ngàn hy vọng chớ quên thuở nào
Niềm vui tuổi mộng ước ao
Thương rồi đợi buổi ngọt ngào trăm năm
Vay tơ dệt thảm hoa tằm
Trăng thời lại sáng mười lăm để rồi
Miền yêu hết lẻ mình tôi
Nhớ về ai lắm đêm ngồi nỏ yên
Trải bao vất vả kim tiền
Đường quê đệm gót ngả nghiên nổi chìm
Anh à khắc đậm buồng tim
Qua dòng lục bát lần tìm nẻo tương
Bài thơ số 4: Em yêu của anh
Cho anh đặc nụ hôn đầu
Bờ môi ngọt lịm đượm màu tình yêu
Thương nhau cách trở muôn chiều
Lòng anh mãi mãi một điều thuỷ chung
Cho anh góp nhặt hình dung
Tim ai khắc cốt thành khung bóng nàng
Dù cho gió bảo vô vàng
Tình anh trọn kiếp không màng nắng mưa
Xin em hãy giữ lòng tin
Hoa xuân đẹp mãi bóng hình dễ thương
Ngày sau nắng hạ chung đường
Dài bao nhiêu dậm đo lường khát khao
Xin em vẹn chữ tình trao
Mai sao sóng gió chớ nào phụ anh
Thuyền trôi bảo tố mong manh
Đôi ta gắn bó tụ thành trường sơn
Bài thơ số 5: Nhặt tình lục bát
Thương ai ngày tháng đợi chờ?
Cho ta say nhớ vần thơ nghĩa tình
Từ ấy Lục Bát lung linh
Để Ta nhặt lấy cho mình chơi vơi!
Lục tình Bát nghĩa ai rơi?
Rồi gieo nhung nhớ cho đời thắm tươi
Tình yêu muôn sắc rạng ngời
Thơ tình Lục bát luôn cười đón em.
Lục bát…rơi chi… lệ mềm!
Cho mi em vướng… ái êm giọt tình
Ngày đêm nỗi nhớ riêng mình
Vần thơ Lục bát thắm in vào hồn.
Dù ai lý lẽ ngoan khôn!!!
Thơ ta Lục bát ru hồn mộng yêu
Sắc màu nắng ngã tím chiều
Vần thơ ta mãi Lục tình Bát thương…
Bài thơ số 6: Tìm em
Anh chờ mong mỏi từ lâu
Nhờ ai để đến bắc cầu trao duyên
Gió ơi có hiểu lòng thuyền
Trỗi từng kỉ niệm chưa quên thủa nào
Niềm tin ủ mộng ước ao
Thương nhau bồi đắp ngọt ngào tháng năm
Vay dâu bể vỗ thân tằm
Trăng vàng lẻ bóng xa xăm quá rồi
Miền này còn lại mình tôi
Nhớ nhiều như thể đứng ngồi chẳng yên
Trải qua cuộc sống kim tiền
Đường đời mấy nẻo bút nghiên đắm chìm
Em về nhận lại con tim
Qua câu lục bát để tìm bến tương
Bài thơ số 7: Nhớ nhau
Nắng hè hong sợi nắng cong
Em xa anh thấy cõi lòng tái tê
Lại mong đến hẹn em về
Chén ngọc hai đứa chuốc mê mẫn tình
Uống vào cả đóa hương trinh
Trong mơ lại cũng giật mình nhớ nhau
Em ơi tình mấy sắc màu?
Mà xa nhau lại lòng đau đáu chờ!
Em về trong những lời thơ
Cùng bao kỷ niệm vật vờ trong anh
Nắng vàng dưới bóng trời xanh
Ti yêu hai đứa chồng chềnh nhớ thêm
Nụ hôn còn đọng môi mềm
Em đi bỏ lại một đêm mặn nồng
Bên thềm vẫn sợi nắng cong
Chắc giờ hai đứa quặn lòng nhớ nhau.
Bài thơ số 8: Lục bát sầu vay
ANH về góp nhặt tình ngâu
NHỜ men rượu đắng chôn sầu vào tim
GIÓ đâu cây lặng im lìm
TRỖI lòng sóng dậy vùi chìm mộ sâu
NIỀM tin thay vạn nỗi sầu
THƯƠNG yêu gom lấp bể dâu kiếp đời
VAY tình biển rộng cố bơi
TRĂNG khuya nửa mảnh chơi vơi cõi lòng
MIỀN Nam trời trở gió đông
NHỚ em phương Bắc ấm nồng bên ai
TRẢI phơi tình lỡ đoạ đày
ĐƯỜNG duyên không nợ bi hài trót mang
EM gieo tôi lắm phũ phàng
QUA bao năm tháng lệ tràn sầu vương
Bài thơ số 9: Tình xưa
Tình xưa ngỡ vẫn đong đầy
Ngờ đâu là những đắng cay đoạn trường
Trăm lời nhớ, vạn lời thương
Đã bay theo gió, theo sương buổi chiều
Bằng lăng tím rụng tiêu điều
Lòng ta cũng nhỏ bấy nhiêu giọt sầu
Lặng nhìn mơ ước chìm sâu
Bởi người gieo nỗi cơ cầu trái ngang
Bây giờ mỗi độ Hè sang
Trông về nơi ấy, ngỡ ngàng lệ rơi
Bão giông chen giữa cuộc đời
Vùi chôn tất cả…khoảng trời bình yên
Bài thơ số 10: Ngóng Trông
Nhà anh đối diện nhà em
Đợi ai cửa sổ bao đêm ngóng chờ
Đèn bên lúc tỏ lúc mờ
Lắm khi anh giống kẻ khờ bao năm.
Mong em rồi cứ ước thầm
Ánh đèn mỗi tối nhà nằm trước sân.
Ánh đèn sáng thoáng lâng lâng
Hồn như pháo nổ bao lần Xuân sang.
Đêm nay không ánh đèn sang
Lòng như chiếc lá héo vàng chực rơi
Nhà bên cửa sổ không lời
Nơi đây cũng vậy rã rời. Ngóng trông.
Hình ai vội khắc trong lòng
Đem vào gửi tận giấc nồng trọn thêm
Chiều buông lại đợi góc thềm
Mong nhìn đèn sáng nhà bên mọi ngày.
Bài thơ số 11: Xin chầu nước mắt
Cho anh một chút làm tin.
Mai này lỡ gặp còn nhìn nhận nhau.
Em à nước mắt em đâu?
Khóc đi anh đợi chờ lâu lắm rồi.
Chỉ xin lần cuối này thôi.
Khóc đi, khóc tặng cho người yêu em.
Không lần nào nữa xin thêm.
Không cần em khóc trước thềm kiệu hoa.
Anh trao nước mắt thay quà.
Một lần yếu đuối để xoa dịu lòng.
Ngày mai khoác áo theo chồng.
Như con chim sáo sang sông bỏ đàn.
Đêm nay còn chút thời gian.
Chúng mình cứ khóc thay ngàn tiếc thương.
Cấm ngày sau chuyện vấn vương.
Lệ sầu ướt gối canh trường lê thê.
Hứa trao nhau một lối về.
Nẻo xưa còn đó lời thề cỏ may.
Còn chầu nước mắt đêm nay.
Xin làm vốn sống những ngày không em.
Những bài thơ lục bát hay nhất mà tôi đã tổng hợp trên đây hy vọng sẽ giúp các bạn có những giây phút vui vẻ để thưởng thức chúng. Đừng quên để lại bình luận bên dưới để tôi thấy các bạn đã ghé thăm bài viết nhé.
Tổng kết lại, bài viết đã giới thiệu đến bạn đọc top những bài thơ lục bát tuyệt nhất trong văn học Việt Nam. Melinh, Giang Nam, Lục Vân Tiên, Truyện Kiều, Kim Vân Kiều, Khúc Hát Mặt Trời,… đều là những tác phẩm vô cùng đặc sắc về hình thức lẫn nội dung. Từng bài thơ có một cốt truyện riêng, nhưng đều toát lên được văn hóa và tinh thần của dân tộc. Chúng ta hãy cùng trân quý và gìn giữ những giá trị văn hóa này để truyền lại cho thế hệ sau.
Cảm ơn bạn đã xem bài viết Top những bài thơ lục bát tuyệt nhất tại Neu-edutop.edu.vn bạn có thể bình luận, xem thêm các bài viết liên quan ở phía dưới và mong rằng sẽ giúp ích cho bạn những thông tin thú vị.
Nguồn: https://thuthuatphanmem.vn/nhung-bai-tho-luc-bat-hay-nhat/
Từ Khoá Tìm Kiếm Liên Quan: